CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nam Vu


Phan_30

Nước mưa hấp dẫn động vật gần đó, diều hâu và chim ăn thịt thối từ xa cũng bay tới.

Bộ lạc đang lùa gia súc di chuyển trong đại mạc, đang nghỉ ngơi ở ốc đảo. Có tộc nhân nhìn thấy dị tượng xa xa, kinh ngạc ném túi nước xuống đất, đàn gia súc trở nên xao động, tiếng kêu của dê ba sừng dính vào nhau.

“Mau!”

Thấy gia súc không chịu khống chế, kết đàn chạy khỏi ốc đảo, các mục nhân vội mở dây lạc đà, nhảy lên, vung roi đuổi theo đàn gia súc như đang phát điên.

Nữ nhân trong bộ tộc quên cả công việc đang làm, thịt nướng trên đống lửa đã cháy rồi, các hài tử cũng không còn chơi đùa, nhìn ánh chớp trên không trung xa xa, nghe tiếng sấm gió truyền vào tai, mắt càng lúc càng trừng lớn, trời mưa sao? Trời mưa sao?

Người già của bộ tộc đi ra khỏi lều, ngóng sang bầu trời xa xa, quỳ xuống đất, dùng ngôn ngữ các hài tử nghe không hiểu lớn tiếng cầu nguyện.

Tiếng mưa gió không dứt bên tai, khi các người già cầu nguyện, mục dân đã đuổi theo đàn gia súc, tới gần nơi đổ mưa.

Bọn họ cưỡi lạc đà đi lên đồi cát, cảnh tượng đập vào mắt cứ như ảo ảnh.

Mây đen tụ trên không trung, cơn mưa đổ xuống, hội tụ thành dòng nước…

Thần linh!

Đội ngũ không tới ba trăm người, bắt mắt nhất chính là hai con thằn lằn đen đó, một con còn chưa trưởng thành, nhưng trên lưng lại mọc cánh, con còn lại cao to cường tráng, trên lưng nó có hai người ngồi, khoảng cách hơi xa, mục dân nhìn không rõ dáng vẻ hai người, nhưng có thể phán đoán ra được từ kỵ sĩ võ trang đầy đủ, thân phận của họ tuyệt đối không đơn giản.

Mục dân không xác định nên tiếp tục đi hay lập tức trở về, nói lại chuyện này cho tộc trưởng và các trưởng lão, nhưng đàn gia súc thì lại không có nhiều suy nghĩ phức tạp như thế, chỉ biết phía trước có một sức mạnh thần kỳ đang hấp dẫn chúng, qua đó, nhất định phải qua đó!

Hà Ninh đang nói chuyện với Mudy trên lưng thằn lằn đen đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn hướng đàn gia súc chạy tới.

“Tôi đi xem thử.” Hà Ninh chống một tay, nhảy xuống lưng thằn lằn đen, miệng kêu: “Aya!”

Mudy muốn kéo y lại nhưng chậm một bước, miếng vải đen tuột khỏi lòng bàn tay, như nước chảy qua kẽ ngón tay.

Thu tay lại, đôi mắt màu lam dõi theo Hà Ninh, nhìn y được thằn lằn xanh tiếp lấy giữa không, bay lên trời. Mưa thấm ướt khăn đầu của y, Mudy không lên tiếng, đại vu của hắn thật sự không giống, không giống đại vu các đời.

Bay trên không, Hà Ninh không ngoài ý muốn nhìn thấy mục dân trên đồi cát xa xa, suy nghĩ có nên qua đó không. Mục dân đã quên suy nghĩ, chỉ có thể ngẩn người nhìn bầu trời, miệng không ngừng lặp lại: “Thần linh!”

Nhưng lạc đà lúc này cũng mất khống chế giống gia súc, mục dân lập tức tỉnh táo lại, nắm chặt dây cương, tránh bị hất khỏi lưng lạc đà.

Dưới đồi cát, diện tích đầm nước càng lúc càng lớn, đàn linh dương tới nơi trước tiên tụ tập bên bờ cẩn thận uống nước, sói sa mạc và cáo sa mạc theo sát sau, đàn gia súc tới nơi cuối cùng, đi theo chúng còn có mục dân không biết phải làm sao.

Thằn lằn xanh bay lượn trên không, nước mưa dần ngừng, mây đen tan đi, bầu trời hồi phục trong xanh.

Ánh mặt trời rọi xuống, nước mưa trải trên đồi cát trong vắt lấp lánh, như một mặt gương phản quang. Một cầu vòng chăng ngang mặt nước, người trong ốc đảo ở kia, kinh ngạc quên ngôn ngữ. Các hài tử kéo tay người lớn, đôi mắt tràn đầy trông mong, bọn chúng muốn qua đó, muốn tận mắt nhìn một cái.

Hạn hán ở đại lục Aram kéo dài mấy trăm năm, các mục dân từ khi ra đời đã quen với cuộc sống cát vàng ngập trời, quen di chuyển chăn thả trong sa mạc, cuộc sống gian khổ.

Cơn mưa nửa năm trước mang tới sinh cơ cho đại lục phía đông, cũng khiến bọn họ lần đầu tiên hiểu được, ‘mưa sau ngày hạn thần linh ban cho’ mà các tộc trưởng đời đời tương truyền rốt cuộc là gì.

Thần điện Ortiramhs tuyên bố, cơn mưa đó là thần tích do đại vu cầu nguyện với thần linh. Tộc trưởng và các trưởng lão tin, bọn họ đưa dê bò tốt nhất của tộc tới chỗ chủ thành phụ thuộc, làm cống phẩm đưa cho thần điện.

Người Naldlin cũng như những bộ tộc khác giãy dụa sinh tồn trong đại mạc, trông mong thần điện có thể lại tạo ra thần tích, nhưng thời gian trôi đi, cơn mưa không còn đổ xuống, ngược lại thần điện lại đưa ra ‘thần dụ’ yêu cầu càng nhiều cống phẩm. Thành Holcim mà bọn họ lệ thuộc, là kẻ đi theo trung thành nhất của thần điện Ortiramhs, thần dụ của thần điện, nhất định phải chấp hành triệt để!

Cống phẩm, lại thêm tiền thuế chăn thả trong lãnh địa của thành Holcim, dưới tầng tầng bóc lột, bộ tộc dần cùng đường bí lối.

Trong hoàn cảnh không biết làm sao, bộ tộc dự định rời khỏi thành Holcim, di chuyển vào sâu đại mạc. Nếu bất luận thế nào cũng không thể sống sót nữa, rời khỏi có lẽ còn có thể tìm được một con đường sống cho bộ tộc.

Để phòng ngừa kế hoạch bại lộ, tộc trưởng và trưởng lão quyết định để vu nữ ở lại thành Holcim, hiện tại trong bộ tộc Naldlin đã không cần vu nữ nữa.

Di chuyển, trốn tránh, tìm phương hướng và con đường sống, bộ tộc Naldlin bỏ ra cái giá rất lớn.

Thoát ly thành Holcim, bọn họ chỉ có thể dựa vào bản thân, ốc đảo trong sa mạc trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của họ. Trong quá trình di chuyển, bọn họ đi vào lãnh địa thành Burang.

Thần vận mệnh rất tàn khốc, cũng rất nhân từ.

Người Naldlin bị hiện thực bức tới cùng đường, đi sâu vào đại mạc, chưa chắc không phải mở ra một cánh cửa tương lai cho bộ tộc.

Cầu vồng kéo dài tới chân trời, mục dân đuổi theo đàn gia súc được dẫn tới trước mặt Mudy. Thằn lằn xanh vẫn bay trên không, Hà Ninh nằm trên lưng nó, cảm thụ mát mẻ sau mưa, híp hai mắt lại, không muốn xuống.

Các mục dân thấp thỏm nhảy xuống lạc đà, biểu hiện thái độ phục tùng nhất.

Khoảng cách gần rồi, các mục dân cuối cùng cũng nhớ ra, tọa thú của chủ thành Burang chính là thằn lằn đen, cũng là thằn lằn đen duy nhất bị thuần phục ở phía đông đại lục. Vậy thì, cái con đang bay trên trời kia là sao? Người trên lưng nó là ai?

Các mục dân không dám thở mạnh, cũng không dám suy nghĩ những người này sẽ đối đãi mình thế nào.

Chưa được thành chủ cho phép đã tiến vào lãnh địa chỉ có hai kết cục, giao nộp tiền thuế trở thành bộ tộc phụ thuộc, hoặc là bị trục xuất, hậu quả nghiêm trọng thì còn có thể bị giết.

Ngoại lệ chỉ có đội thương buôn.

Naldlin là bộ tộc du mục, không phải đội thương buôn, sẽ không được đãi ngộ đặc biệt như dân biển phía nam và thương dân phía bắc.

Bất ngờ là, thái độ của Mudy rất ôn hòa, hỏi rõ các mục dân tới từ bộ tộc nào, tại sao lại tới đây, rồi hạ lệnh kỵ sĩ thả họ ra, cho phép họ thu lại gia súc.

“Các ngươi từng phụ thuộc thành Holcim?”

“Đúng vậy, đại nhân tôn quý.”

Các mục dân cuối cùng cũng có chút yên tâm, nhưng nói chuyện thì càng thêm cẩn thận.

Người Naldlin, thành Holcim, bộ tộc thoát khỏi vu nữ… Mudy cong khóe môi, rất thú vị, cũng rất hữu dụng.

Thằn lằn xanh cuối cùng đáp xuống đất, cầu vồng trên bầu trời cũng dần tan đi. Không lâu sau, nơi này có lẽ sẽ trở thành một ốc đảo nữa trong hoang mạc.

Các mục dân lùa đàn gia súc trở về ốc đảo phía trước, đội ngũ thành Burang đi sát theo sau, nghe qua lời giải thích của mục dân, tộc trưởng và trưởng lão Naldlin ra đón, cung kính hành lễ với Mudy.

Vô pháp phản kháng, chỉ có thể phục tùng. Tộc trưởng hiểu rõ, tập hợp tất cả mọi người trong bộ lạc cũng không phải là đối thủ của kỵ sĩ thành Burang, huống hồ bọn họ còn có hai con thằn lằn đen.

Đúng, hai con!

Tọa thú của chủ thành Burang cũng nổi tiếng như long ưng của chủ thành Battier. Nhưng tận mắt nhìn thấy và nghe đồn thổi hoàn toàn là hai khái niệm. So với thằn lằn đen, voi sa mạc của chủ thành Holcim quả thật chỉ là bã.

Người Naldlin tràn đầy kính sợ với Mudy, bọn họ không muốn bị đuổi đi. Nếu có thể, bọn họ hy vọng được ở lại đây, được thành Burang bảo vệ. Thành Holcim trung thành với thần điện Ortiramhs tới cực điểm, thành Burang thì lại không có thái độ gì với thần điện, cho dù không chính thức trở mặt, nhưng thần điện không có quyền nhúng tay nhúng chân vào lãnh thổ của Mudy, đây là bí mật công khai trên đại lục.

Tộc trưởng và các trưởng lão đều khóc lóc kể lể, lên án sự tàn bạo của thành chủ Holcim và sự tham lam của thần điện, dù sao bọn họ đã bỏ vu nữ rồi, dứt khoát làm triệt để hơn chút mà thôi.

“Đại nhân tôn quý, người Naldlin thực sự không sống nổi dưới sự thống trị của thành Holcim. Cống phẩm thần điện yêu cầu gần như là tất cả tài sản của tộc. Chủ thành Holcim không lâu trước đó hạ lệnh triệu lập chiến sĩ trong tộc, rất có thể là lại muốn chiến tranh… các nam nhân đều phải đi, chỉ dựa vào nữ nhân, hài tử và người già, người Naldlin sớm muộn cũng diệt tộc!”

Trong lời của tộc trưởng Naldlin magn theo hận ý không chút che giấu.

“Thần dụ của thần điện Ortiramhs đưa ra càng lúc càng nhiều, vu nữ trong tộc không chút cố kỵ, vênh mặt sai khiến… thần linh luôn nhân từ, Vu có thể lắng nghe âm thanh thần linh không nên tham lam như thế!”

Mudy lặng lẽ nghe lời lên án của tộc trưởng, không chen vào.

Hà Ninh ngồi bên cạnh hắn, rũ hai mắt, mười ngón giao nhau, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, không biết đang nghĩ gì.

“Đại nhân tôn kính, người Naldlin nguyện giao nộp tiền thuế, dâng bò dê mập nhất, chỉ hy vọng ngài có thể nhân từ cho phép chúng tôi sinh sống chăn thả ở đây.”

Tộc trưởng nói xong câu này, một tay đặt trước ngực cong lưng thật sâu, trưởng lão và các tộc nhân cũng phủ phục dưới đất, đây là đang khẩn cầu sự bảo vệ của Mudy, dùng tất cả những gì bọn họ có thể lấy ra.

Mudy không lập tức đáp ứng, cũng không cự tuyệt, mà quay đầu nhìn Hà Ninh, “Em cảm thấy thế nào?”

“Tôi?”

“Muốn giữ bọn họ không?”

“Với tôi…” Hà Ninh muốn nói, chuyện có liên quan gì với y? Những người này lại không phải tìm đến y xin bảo vệ. Lời nói được một nửa, đột nhiên ngừng lại.

Thoát ly thành Holcim, thống hận thần điện, không có vu nữ, sống sót là hy vọng duy nhất.

Hà Ninh lại nhìn sang Mudy, lập tức hiểu tại sao hắn lại hỏi mình. Bộ tộc phụ thuộc thành Burang đã đủ nhiều rồi, những người Naldlin này quả thật là được tạo nên vì hoang thành!

Nhưng, bọn họ thật sự đáng tin sao?

“Nếu, tôi nói là nếu.” Hà Ninh thấp giọng, lại sát tai Mudy, “Đưa bọn họ về hoang thành, sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Trong mắt Mudy vụt qua ý cười, “Không, thân phận không có vấn đề, huống hồ.”

Lời tiếp theo, Mudy không nói thẳng ra, nhưng Hà Ninh lại hiểu được, nếu những người này không thành thật, bất cứ lúc nào cũng có thể giải quyết. ‘Ném bỏ’ vu nữ trong bộ tộc, tương đương với hoàn toàn đối lập cùng thần điện Ortiramhs, trừ Mudy chỉ có Sekurus có thể bảo vệ họ.

Chẳng qua, bọn họ chưa chắc còn mạng sống để tới lãnh thổ của Battier.

Nghĩ rõ những điểm này, Hà Ninh gật đầu với Mudy, “Giữ bọn họ lại đi.”

Hành động của hai người rơi vào mắt người Naldlin, khiến họ càng thêm hiếu kỳ về thân phận của Hà Ninh, nhưng lại không dám hỏi nhiều, có thể ở lại đã tạ trời tạ đất rồi.

Các kỵ sĩ dựng lều gần ốc đảo, Miya và các cô nương bắt đầu chuẩn bị bữa tối, người Naldlin chủ động tới giúp đỡ, thu gom cỏ khô, đưa túi nước lại bị Miya cự tuyệt.

Miya bưng vò canh tới trước mặt Hà Ninh, “Chủ nhân.”

“Ừ.”

Hà Ninh đang dựa lên lưng thằn lằn xanh nghỉ ngơi, nghe giọng nói của Miya, mở mắt ra, búng tay một cái, một dòng nước xuất hiện giữa không, trực tiếp rót vào vại.

Người Naldlin nhìn thấy màn này liền sững sờ, Miya đi tới cạnh đống lửa, nhìn người Naldlin không chút động đậy dường như đã thạch hóa, mở miệng nói: “Chủ nhân của ta là chủ nhân của Vu thành, người thần dụ chân chính.”

Chủ nhân của Vu thành? Người thần dụ chân chính?

Đột nhiên nhớ ra lời đồn mấy tháng trước đã lưu truyền khắp phía đông đại lục, người Naldlin hít ngược một hơi.

Cơn mưa tại tế điển của thành Burang… tất cả những gì tận mắt chứng kiến trước đó… người thần dụ chân chính!

Hà Ninh đột nhiên cảm thấy nhiệt độ bên người tăng cao, quay đầu lại, phát hiện người Naldlin đối diện đang dùng ánh mắt còn nóng hơn lửa nhìn y, ánh mắt và vẻ mặt tương tự với ba người Dorsha trong hoang thành.

Xoa xoa tay, mắt nhìn Miya, đây là chuyện gì?

Miya cười cười thần bí, lấy trong túi đeo bên người hai hạt cỏ khô bỏ vào canh.

Khóe miệng Hà Ninh giật giật, không dễ gì mới chịu được qua vài ngày, lại phải ăn canh sao?

Mặt trời lặn xuống đường mặt đất, trong doanh trại nổi lên đống lửa, hương thơm thức ăn lan tràn trong không khí, nồi canh đặc trước mặt Hà Ninh là mê người nhất.

Múc một chén, Hà Ninh thấy đắng miệng, ăn hay không ăn?

Mudy tựa hồ rất hứng thú với vại canh này, Hà Ninh thì lại không dám dễ dàng cho hắn nếm thử, canh ngân thảo lần trước là giáo huấn sâu sắc.

Tuy nói với quan hệ của hai người cũng không có gì, nhưng dù sao cũng có ‘người ngoài’ ở đây, lều không cách âm, Hà Ninh không muốn ngày mai không cách nào gặp người.

Đêm dần khuya, ăn xong bữa tối, mấy kỵ sĩ ở lại bên đống lửa canh gác, những người khác thì vào lều nghỉ ngơi. Di chuyển gian khổ trong đại mạc, khiến người Naldlin hoàn toàn mỏi mệt, chủ thành Burang cho phép bọn họ ở lại, còn gặp được người thần dụ chân chính, cuối cùng có thể cho bọn họ giấc ngủ ngon.

Xung quanh an tĩnh, tiếng kêu của cú đêm và sói sa mạc phá tan yên tĩnh, sau vách đá cách ốc đảo chừng năm trăm mét, Ito và mấy tộc nhân Bờm Đen đang lặng lẽ mai phục. Bọn họ sẽ không mạo hiểm tấn công doanh trại, chỉ muốn dắt trộm vài con dê ba sừng, từ đồng hoang phía tây vào hoang mạc phía đông, các hài tử đã rất lâu chưa được nếm qua mùi vị thịt dê.

Chương 53: Thần Phục

 

Mấy bóng đen vô thanh vô tức lại gần doanh trại, lần mò về chỗ đàn gia súc.

Gần ốc dảo không có đủ cành cây và dây mây cao để chế chuồng, các mục dân cột lạc đà lại với nhau, vây bên ngoài đàn dê.

Đám người Ito nhìn thấy lạc đà bên ngoài đàn dê, trừ khi dẫn lạc đà ra, còn không thì dứt khoát giết, nếu không, bọn họ đừng mơ dắt dê ba sừng đi được.

“Giết!”

Dắt lạc đà đi khẳng định sẽ tạo ra âm thanh, bọn họ không thể mạo hiểm, cũng không muốn bỏ qua cơ hội lần này, ai biết lần sau còn gặp được vận may như thế không.

Chiến sĩ Bờm Đen cong lưng, gần như dung nhập vào màn đêm, chỉ là đôi mắt phát sáng trong đêm thì hung hãn như sói sa mạc.

Đến gần rồi, một chiến sĩ Bờm Đen đột ngột giơ cao trường mâu, hung tợn đâm vào cổ một con lạc đà, một chiến sĩ Bờm Đen khác ập tới nắm sừng lạc đà, dùng sức lực lớn nhất.

Theo tiếng xương đầu nứt ra, con lạc đà này chết trong tay hai người Bờm Đen.

Người thứ nhất rút trường mâu ra, xác định không kinh động tới lạc đà khác, cũng không khiến doanh trại chú ý, mới đi qua di thể lạc đà, lại chỗ đàn dê rồi liền bẻ cổ một con dê, vác đi.

Nếu đã là tập kích, thì phải tốc chiến tốc quyết, trong doanh có thị vệ, bất cứ âm thanh nào cũng tạo nên cảnh giác.

“Mau đi!”

Bao gồm cả Ito trong đó, năm chiến sĩ Bờm Đen, mỗi người đều có thu hoạch, người giết lạc đà luyến tiếc cầm trường mâu lên, con lạc đà này đủ cho tất cả mọi người ăn hai ngày, nhưng khẳng định không thể mang đi.

Tập kích chẳng qua chỉ một thoáng, sự hung mãnh và tốc độ của chiến sĩ Bờm Đen, ngay cả sói sa mạc cũng không sánh kịp.

Khi đám người Ito chạy ra sau vách dá, theo lộ trình dự định trở về, một bóng đen thật lớn đột nhiên từ trời giáng xuống, tiếng vang ầm ầm, trong bóng đêm truyền đi rất xa.

Đàn gia súc kinh hoảng kêu lên, lạc đà cũng phát hiện đồng loại đã chết, nóng nảy dậm chân.

Trong doanh trại vang lên âm thanh hỗn tạp, các mục dân xôn xao vén lều lên, vừa khoác trường bào, vừa đến chỗ đàn gia súc kiểm tra.

“Chết tiệt! Mau đi, chia ra chạy!” Ito thầm kêu không tốt, tiếp tục như vậy, đừng nói là mang dê về, năm người bọn họ cũng chạy không thoát.

Gào!

Bóng đen thật lớn chặn trước mặt năm chiến sĩ Bờm Đen, sau lưng họ, là một cự thú khác.

Trong bóng đêm, đôi mắt màu máu đỏ hung tợn nhìn người Bờm Đen, giống như đang nhìn con mồi sắp mất mạng.

Muốn chạy đi, thì nhất định phải xông qua, nhưng, dựa vào năm người họ căn bản không thể đối phó nổi một con thằn lằn đen, huống hồ nơi này còn có hai con!

Gào!

Lại một tiếng gào lớn, các chiến sĩ Bờm Đen không có thời gian suy nghĩ, ném dê ba sừng trên vai vào thằn lằn đen đang chặn phía trước, năm người phân ra chạy theo hướng khác nhau. Gặp phải thằn lằn đen, bọn họ không thể thoát thân toàn bộ, chỉ cầu nguyện có người có thể sống sót, trở về nơi ẩn thân báo tin, mang các hài tử lập tức lên đường.

Tìm tới bộ tộc này là sai lầm, sai lầm hoàn toàn từ đầu tới cuối!

Bọn họ không gặp may, thần vận mệnh căn bản không nhìn tới họ!

Nếu bọn họ chết hết tại đây, chỉ có ba chiến sĩ và hai nữ nhân có thể bảo vệ các hài tử sao?

Lẽ nào người Bờm Đen đã định phải diệt tộc?

Ito cắn chặt răng, miệng nếm được mùi máu tươi, hắn không cam tâm!

Tiếng bước chân hỗn loạn từ sau truyền tới, không phải hai con cự thú này. Ito siết chặt trường mâu, nếu chạy không thoát, thì tử chiến, không thể bị những người phía đông này phát hiện nơi các hài tử ẩn thân!

Trong doanh trại, người Naldlin toàn bộ ra khỏi lều, đốt lửa kiểm ra tổn thất của đàn gia súc.

“Một con lạc đà, năm con dê ba sừng.”

Tổn thất không nhỏ, cả bộ tộc cũng chỉ có không tới hai trăm con dê và mười ba con lạc đà.

Các mục dân kiểm tra vết thương trên cổ lạc đà, xác định không phải do dã thú tạo nên, càng tức giận dữ dội. Tại hoang mạc phía đông, gia súc đi lạc bị xem như là tài sản vô chủ, không ai sẽ vì thế mà bị chỉ trích. Nhưng gia súc có bộ tộc trông giữ tuyệt đối không thể nảy lòng tham, nếu không sẽ bị cả bộ tộc xem là kẻ địch.

“Kẻ trộm đáng chết! Đồ tặc vô sỉ!”

Các nam nhân Naldlin cưỡi lên lạc đà, rút loan đao, truy theo người Bờm Đen.

Đại mạc tối nay không có gió, trên cát còn lưu lại vết chân rõ ràng.

Tuyệt đối không thể thả đám vô sỉ này!

Tiếng ồn ào đánh thức Hà Ninh, ngồi dậy, trong lều chỉ còn lại mình y. Thảm bên cạnh vẫn còn hơi ấm, chứng minh Mudy vừa mới đi không lâu.

Hà Ninh ra khỏi lều, Miya và mấy cô nương canh bên ngoài lều, Mudy đang nói gì đó với đội trưởng kỵ sĩ, trường bào chỉ khoát lên người, tóc vàng thắt tím rũ trên vai, đặc biệt bắt mắt dưới ánh trăng.

“Có chuyện gì?”

Hà Ninh ngáp một cái, tinh thần không tốt lắm, eo chân còn đau nhức. Nguyên nhân mệt mỏi không thể thoát khỏi canh mà Miya tận tâm nấu, tuy rằng Mudy không ăn… may là hắn không ăn.

Miya đơn giản kể rõ mọi chuyện, Hà Ninh nhíu một bên mày.

“Có người trộm dê, còn giết chết lạc đà?”

Ai to gan như thế?

“Không rõ.” Miya lắc đầu, nhưng rất nhanh sẽ biết thôi, người Naldlin và các kỵ sĩ cùng truy bắt, lại thêm thằn lằn xanh và thằn lằn đen, người giết chết lạc đà và dê ba sừng tuyệt đối không chạy thoát.

Hà Ninh không tiếp tục truy hỏi, đội trưởng kỵ sĩ quay người đi, Mudy đi lại, làm như chốn không người ôm Hà Ninh lên, “Trở về nghỉ ngơi.”

Miya và các cô nương cúi đầu, không lên tiếng. Các kỵ sĩ cũng làm như không thấy, nhưng người Naldlin còn chưa rời khỏi doanh trại thì trừng to mắt, cằm rớt xuống đất.

Thần linh!

Chủ thành Burang anh minh và người thần dụ vĩ đại?

Bọn họ đang nhìn thấy cái gì?!

Tựa lên vai Mudy, Hà Ninh lại ngáp một cái, nếu đã không phải nhằm vào y, thì chắc không có quan hệ với thần điện Ortiramhs, cảm xúc khẩn trương lập tức thả lỏng, cơn buồn ngủ dâng lên, trở vào lều, được Mudy đặt lên thảm, một chốc sau đã ngủ.

Mudy nằm nghiêng bên cạnh Hà Ninh, một tay chống đầu, tay còn lại vuốt mặt Hà Ninh, mu bàn tay trượt qua làn da ấm nóng, rất lâu không lên tiếng.

Ngoài lều, người Naldlin và các kỵ sĩ lục tục trở về, năm người Bờm Đen không một ai có thể chạy thoát.

Mười mấy cây đuốc thắp sáng doanh trại như ban ngày, đồ đằng trên mặt bại lộ thân phận của họ, man tộc phía tây tại sao lại xuất hiện ở hoang mạc phía đông?

Người Naldlin muốn giết chết họ, nhưng các kỵ sĩ kiên trì nhất định phải đợi thành chủ đại nhân phán quyết. Thằn lằn đen và thằn lằn xanh đứng một bên, người Naldlin tranh biện hai câu rồi thì không kiên trì nữa.

Ba trong năm người man tộc là thằn lằn xanh và thằn lằn đen bắt, hai người còn lại cũng là bị các kỵ sĩ thành Burang bao vây mới không còn đường thoát.

Tổn thất là người Naldlin, nhưng bắt tù binh là các kỵ sĩ.

Người Bờm Đen bị trói lại, treo lên trụ gỗ, vì cái này, người Naldlin còn đặc biệt dỡ hai cái lều xuống.

Các kỵ sĩ ở một bên canh chừng, mục đích chủ yếu không phải là phòng ngừa bọn họ chạy trốn, mà là ngăn ngừa thằn lằn đen lăm le như hổ rình mồi bên cạnh đớp mất bọn họ. Trước đó nếu không phải có thằn lằn xanh, chỉ sợ mấy man tộc này không thiếu tay thì cũng cụt chân.

Thằn lằn đen rất bất mãn, gầm lớn một tiếng, thằn lằn xanh gầm lại, mi gầm ta cũng gầm, sau mấy đợt như thế, thằn lằn đen nổi giận, một phát cắn đuôi thằn lằn xanh, dùng sức quẫy mạnh, thằn lằn xanh sớm đã rút được kinh nghiệm, thuận thế đập hai cánh, bay lên giữa trời, rồi từ trên không nhào xuống thằn lằn đen..

Hai vị này đánh nhau, các kỵ sĩ không dám lại gần, càng không dám can ngăn, chê sống đủ rồi sao?

Đợi bọn chúng đánh đã nghiền, thì chuyện gì cũng không còn nữa.

Người Naldlin không nghỉ ngơi, kéo lạc đà và dê ba sừng đã chết lại bên hồ nước trong ốc đảo, róc da mổ thịt, không nhanh chóng xử lý, thịt rất nhanh sẽ bị hư thối, chỉ có thể để lại cho chim ăn thịt thối.

Mùi máu tanh dẫn tới mãnh thú săn đêm, tiếng tru của sói sa mạc càng lúc càng gần.

Người Naldlin chỉ thu da lông và thịt tươi, nội tạng và xương cốt đều bị ném ra xa, đủ cho những mãnh thú này ăn no một bữa. Đây là nguyên tắc sống chung của mục dân phía đông và dã thú, không tới lúc vạn bất đắc dĩ, hai bên đều không nguyện ý phát sinh xung đột.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đa phần người trong doanh trại đều một đêm không ngủ.

Hà Ninh thì tinh thần không tồi, ra khỏi lều ưỡn một cái, không có khăn đầu, tóc đen mắt đen, đường nét nhu hòa, dưới ánh mặt rời khiến người ta không thể dời mắt.

Sau khi rửa mặt, Miya đưa đồ ăn sáng lên, bánh mạch, một miếng thịt dê nướng, một chén canh, một ít trái cây.

Thức ăn ngàn lần như một, sáng sớm đã ăn thịt nướng, Hà Ninh không quen cũng thành quen. So với cuộc sống lúc mới tới đây, thức ăn thế này quả thật chính là xa xỉ.

Hà Ninh ngồi khoanh gối trước lều, nhanh chóng giải quyết cơm sáng của mình, lau miệng, đứng lên đi tới chỗ người Bờm Đen bị treo một đêm.

Máu và cát bụi làm mờ gương mặt họ, các kỵ sĩ xách thùng nước tới tạt lên người họ, nước xối đi bùn đất và vết máu, đồ đằng màu xanh lập tức trở nên rõ ràng.

Phủ khắp mặt bên trái, men theo cổ trườn xuống ngực, màu sắc giống với đồ đằng trên mặt người Canyon mà Hà Ninh từng thấy, đồ án thì lại hoàn toàn khác biệt.

“Bọn họ là người của bộ tộc nào?”

“Người Bờm Đen.” Mudy đi tới cạnh Hà Ninh, trong tay cầm một roi dài màu đen, “Từng là chiến sĩ dũng mãnh nhất của đế quốc.”

Nhìn thấy roi trong tay Mudy, Hà Ninh quay đầu không nói gì. Mỗi nơi đều có quy tắc khác nhau, rất nhiều chuyện rõ ràng không phải ‘chính sách lung lạc’ có thể giải quyết.

“Người Bờm Đen, các ngươi đến phía đông làm gì?”

Roi quất xuống, Ito hừ nhẹ một tiếng, nhưng không mở miệng.

Mudy ném roi trong tay cho kỵ sĩ, “Khiến hắn mở miệng.”

“Vâng!”

Vù__ bốp!

Mỗi một roi quất xuống, đều mang theo tiếng xé gió sắc nhọn.

Người Bờm Đen đã quyết ý, có chết cũng không thể nói ra nơi ẩn thân của các hài tử. người Naldlin nghiến răng nghiến lợi trừng bọn họ, theo quy tắc của đại mạc phía đông, những man tộc này đều phải đưa xuống địa ngục!

Mudy không giết họ, là hoài nghi bọn họ có liên quan tới thành Ariel.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog